Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

THÁNG 7 - NHỮNG CƠN MƯA RÀO BẤT CHỢT!


Em muốn ùa chạy ra ngoài, để được một mình ướt đẫm dưới cơn mưa mùa hạ, để trong em sống dậy cái phút giây ngày nào quen anh.

Một chiều ngày xưa, em băng qua con đường Ngô Quyền đầy lá để về phòng, góc phòng trọ đơn sơ của cô gái bước ra từ lũy tre làng. Cơn mưa ập xuống vội vã, con đường vắng ngắt. Ban đầu mưa nhỏ nên em cứ đi thản nhiên. Gió lùa thốc lá lên. Em thích đi dưới những cơn mưa phùn trên con đường ngập lá. Những cơn mưa với em luôn là điều mới lạ, mang đến cho em hương vị của đất trời.

Sau một đoạn đi bộ, em phải chạy thật nhanh vì mưa bắt đầu nặng hạt. Em sợ sách vở sẽ ướt mất nên vội tìm chỗ trú ẩn. Chạy một đoạn khá xa mà chẳng có nơi nào để trú, em ghé vào một cabin ATM bên đường. Em gặp anh. Đúng cái lúc tóc em ướt sũng, áo quần nhếch nhác. Anh nhìn em bằng đôi mắt của người cùng cảnh ngộ, khẽ gật đầu chào. Nhưng, em đã không đáp lại, em nghĩ mình vô duyên lắm mới cùng đứng với một gã con trai xa lạ trong cabin chật chội này.

Một phút trôi qua, ngoài kia mưa vẫn rơi, anh vẫn im lặng. Em bắt đầu sợ và hối hận vì sao mình không chịu ướt để về nhà. "Chào em, em ở gần đây à?" Cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi, bằng giọng miền Trung. "Xa. Gần thì em chạy về nhà rồi" em trả lời. Rồi cứ thế, anh hỏi, em hiền lành, ngoan ngoãn trả lời anh. Giờ nghĩ lại, những câu anh hỏi đều chất phác, ngây ngô và có gì đó phảng phất chút hương lúa của làng quê. Em thích điều đó! Em còn nhớ nguyên câu anh nói bằng giọng Quảng Trị: “Mưa to hè, làm răng mà về đây biết”.

Em về đến nhà bằng cái áo nilon mà anh đã chịu ướt chạy đi mua bằng chiếc xe đạp cọc cạch. Anh bảo cứ đợi đó, để anh đi mua áo tiện lợi. Em gật đầu và cảm thấy yên tâm trước cái vẻ tận tình của anh. 15 phút trôi qua, anh vẫn chưa quay lại, em chợt nghĩ xấu về chàng thanh niên có giọng nói đặc xứ Quảng. Em nghĩ anh đã về, bỏ lại một lời hứa suông. Nhưng, anh đã quay lại, đưa cho em chiếc áo mưa trong khi anh đã ướt từ đầu đến chân. Anh bảo đằng nào anh cũng ướt rồi nên chỉ mua đúng một cái (sau này anh mới kể cho em biết, anh chỉ còn đủ tiền để mua đúng một cái áo mưa). Em khoác chiếc áo mưa vào mà thấy thương thương, một thứ tình cảm nhẹ nhàng, thoảng qua.

Em lí nhí cảm ơn. Anh bảo đừng cảm ơn, cho anh địa chỉ email và nick chat của em, được không? Em lấy bútra, ghi vào giấy, đưa anh không một chút chần chừ. Từ những lời mộc mạc anh gởi qua email, những lần hò hẹn, đợi chờ, trông ngóng, em đã yêu anh lúc nào không hay.

Em còn nhớ lần hẹn hò đầu tiên, anh đến đón em ở phòng trọ. Hẹn bạn trai đầu tiên trong đời nên em hồi hộp cả buổi chiều. Em ăn cơm thật sớm, dọn lại căn phòng ngổn ngang sách vở, giấy tờ. Em soi gương rất nhiều lần để sửa lại mái tóc, rồi ngồi đợi từ rất sớm. Anh đến, hiền lành và ngây ngô trao cho em một đóa hoa hồng chỉ còn lại hai chiếc lá, không gai. Anh bảo anh đã bẻ hết gai vì sợ ngón tay nhỏ nhắn của em chạm phải! Em ngây ngất trước cử chỉ đó. Lần đầu tiên trong đời được người khác tặng hoa nên rất bối rối, em thầm cảm ơn cơn mưa đã mang anh đến, để có lần hẹn hò này.

Mình yêu nhau đã đúng hai mùa đông. Như lời anh hứa, anh vẫn ở bên em và tình yêu của chúng mình thăng hoa trong hạnh phúc. Rồi anh ra trường, công tác một nơi rất xa. Anh hẹn khi em ra trường, mình sẽ cưới nhau và sẽ cùng đi qua những mùa đông hạnh phúc. Mùa này Huế thường có những cơn mưa bất chợt làm lòng em xao xuyến. Em tin những cơn mưa giống như tình yêu của anh, sẽ luôn mang hạnh phúc đến cho em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét