Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

GIA ĐÌNH LÀ TẤT CẢ!


Do nhà nghèo nên chị cả không muốn học đại học mà định đi làm để phụ ba lo cho gia đình và nuôi các em ăn học. Lần đầu tiên con thấy cái thứ nước mằn mặn kia tuôn trên mắt ba.

Hà Nội yên ắng ôm trọn mình theo cơn mưa ngâu đầu tháng 8. Phải rồi, phố thị có cuồng vội đến mấy cũng chẳng sao đổ đầy những khoảng lòng chênh vênh. Chả thế mà cứ mỗi ngày mưa, ký ức lại dắt díu nhau tìm về trong ta, từng mảng ký ức ngày ấy không đầy tiếp nhưng rõ nét và đậm sâu đến lạ lùng.
Ngày ấy, ba dậy sớm rang cơm cho chúng con ăn đi học, rồi lọc cọc oằn mình trên chiếc xe đạp Thống Nhất đi mọi nẻo lấy thuốc cho mẹ. Mẹ vì sinh bốn chị em con mà sức khỏe ngày càng yếu đi. Hễ nghe người ta mách chỗ nào có thầy giỏi là ba lại sốt sắng chạy tìm thuốc cho mẹ chỗ đấy, hết thuốc tây chữa dạ dày, thuốc nam đau cột sống, rồi thuốc bắc đau khớp. Ngày ấy, có chiếc áo bạc màu vì nắng, sờn vai vì mưa và đẫm cả mồ hôi khoác trên tấm lưng gầy chạy chữa thuốc thang cho mẹ, bươn chải nuôi chị em con ăn học.
Ngày ấy, ba con ngày đi cấy, làm cỏ, trồng ngô, đêm về kéo điện chát chát, xây căn nhà ba gian mà nhà mình đang ở. Rồi nhà cũng xây xong. Ba gầy đi nhiều quá…
Ngày ấy, chúng con nhỏ quá, cứ hết chị lại đến em ốm, ba thức suốt đêm cho con uống thuốc, đắp khăn, lau mồ hôi. Sáng con khỏi sốt, đôi mắt ba thâm quầng nhìn con nhẹ nhõm. Rồi một ngày mắt mẹ bỗng mờ đi, ba bắt xe hơn trăm cây số đưa mẹ lên Hà Nội chữa trị, cứ thế tháng hai lần đều đặn. Và tấm lưng ba lại ghì siết hơn bởi gánh nặng cơm áo gạo tiền. Bao giờ ba mới bớt khổ đây…
Ngày ấy, chị cả đậu đại học, chị kêu với ba “con không học nữa đâu, con sẽ đi làm, ba gắng nuôi mấy em ăn học tiếp". Lần đầu tiên con thấy cái thứ nước mằn mặn kia tuôn trên mắt ba, đôi mắt đã đi qua quá nửa đời người, đôi mắt với nhiêu nỗi cơ cực vẫn bao bọc chúng con, đôi mắt mạnh mẽ bước qua bão giông bằng một niềm lạc quan. Ba vừa đấm vào ngực mình vừa trách mình chẳng lo cho con học tiếp được, trách đời ba chẳng gánh vác xuể cuộc sống cho mẹ con con. Không đâu ba à, ở cái vùng quê nghèo thời ấy, con gái được học hết cấp 3 đã là cả một nỗ lực lớn lao rồi mà.
Ngày ấy, hai chị em sinh đôi chúng con cùng đậu đại học, có nụ cười vừa mừng vừa lo, vừa hãnh diện vừa bộn bề vương trên khóe mắt ba. Trước ngày đưa chúng con lên Hà Nội nhập học, ba thì thầm "ba còn khỏe ngày nào, ba sẽ gắng nuôi các con ăn học ngày đấy, gắng lên con nhé". Thấm thoát, con giờ đã là cô sinh viên năm cuối rồi ba nhỉ. Mái đầu ba lấm tấm sợi trắng đen, đôi bàn tay chai sạm, duy chỉ còn ánh mắt vẫn vậy, ánh mắt đi qua biết bao những nhọc nhằn nắng gió, ánh mắt gửi tình thương dõi theo từng bước con đi. Những thăng trầm nơi cuộc đời ba là cả một bức tranh ký ức đượm màu sóng gió, ấm tình thương trong con.
Có người đàn ông chẳng bao giờ tặng quà cho mẹ, bởi tặng cả cuộc đời là quá đủ rồi mẹ nha.
Bao giờ con lại về?
Gánh hàng rong quê mẹ
Màu tím trắng hoa xoan
Gửi theo ngày tuổi thơ…
Bao giờ con lại về?
Cánh đồng xanh nơi ấy
Áo mẹ sờn đôi vai
Lưng ba dài bóng nắng…
Cảm ơn cuộc đời ấy, cảm ơn ba.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét